Cách đây hai ngày, sáng sớm cô bạn nhỏ nhắn tin: chị ơi! Chán quá đê, em chán cái công việc này lắm rồi, em sắp phát điên lên mất, nếu không phải vì kiếm tiền mua sữa cho con, em nghỉ rồi.
Rồi hai chị em tâm tình buổi sớm mai, cô bạn nhỏ của tôi, 29 năm vẫn không biết mình thích gì? Không biết mình muốn làm gì? Đêm đêm cổ nằm cổ nghĩ, nghĩ một hồi không ra, giấc ngủ tìm về vậy là tới sáng hôm sau lại bắt đầu một ngày mới với những công việc đã lập sẵn.
Tôi gợi ý: hay em bảo chồng, nuôi em vài tháng, em nghỉ việc, nghỉ ngơi thời gian, thư giãn thoải mái, biết đâu lại tìm được việc mình thích rồi DẤN THÂN.
Thật ra gợi ý là để tâm tình, quyết định còn lại là của cô bạn nhỏ, bao nổi lo lắng vỗ về, quyết định đưa ra cũng khó khăn trăm bề.
Bạn không giống tôi ngày ấy, tôi sống bất cần, bất chấp, nhờ vậy mà tìm được đam mê. Những ngày vừa qua khi khoá học đầu tiên khai giảng, sau gần 2 tuần, số học viên đã vượt mức tôi dự định ban đầu trong một tháng. Tôi thật sự rất rất mãn nguyện với những nổ lực ngày qua. Tôi không tuyển sinh ồ ạt. Tôi vẫn còn cần thời gian để chuẩn bị giá trị cho học viên, để chuẩn bị thời gian hỗ trợ học viên tốt hơn. Tôi hạnh phúc vì đã chọn được đúng hướng đi cho sự nghiệp của mình.
Tôi hi vọng tất cả bạn bè tôi đều có thể làm được công việc yêu thích.
Cũng trong ngày hôm đó, một học viên mới của tôi tâm sự, em đang học ngành luật, nhưng em không đam mê, em mê kinh doanh, tuy mẹ em không cho phép, nhưng em vẫn muốn chinh phục đam mê của mình. Em vẫn học, và tranh thủ theo đuổi đam mê. So với mọi người, em ấy đã có 50% chiến thắng trong tay. Dám nghĩ, dám làm, sẵn sàng chịu rủi ro.
Vậy mới nói, cuộc sống sẽ thật sự sống khi biết hài lòng và biết đam mê.